Vì vừa khóc xong, đôi mắt đen thẳm sáng ngời của anh hơi ửng đỏ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, lời nói ra lại khiến cô không hiểu nổi: "Có thể nhìn thấy em lành lặn thế này, thật tốt."
Cảnh Hảo Hảo khẽ nhíu mày, Lương Thần đã vội kéo tay cô đi đến chỗ mình đậu xe.
Chiếc xe mà Cảnh Hảo Hảo đang ngồi cách ngã rẽ trên đường cao tốc mà Lương Thần đỗ xe chỉ một nghìn mét, đi bộ không đến mười phút đã đến. Đến nơi, anh dẫn cô đến trước xe.
Anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở khóa, đích thân mở cửa cho Cảnh Hảo Hảo, đợi cô ngồi vào rồi mới lên xe.
Anh nổ máy, chạy thẳng vào một ngã rẽ của đường cao tốc.
Trong xe rất yên tĩnh, Lương Thần mở nhạc trên radio lên.
Cảnh Hảo Hảo ngơ ngác nhìn một loạt hành động của Lương Thần.
Xe đi được một lúc lâu cô mới sực tỉnh, nhìn cảnh vật lạ lẫm bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn Lương Thần ở bên cạnh mình, lúc này mới thấy anh chỉ mặc bộ đồ ngủ, tóc tai rối bù.