Ánh mắt Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo thoáng kinh ngạc, dường như không thể tin nổi.
Thấy anh cứ im lặng không đáp, lòng cô hơi bất an, cuộn bản hợp đồng trong tay, lại tiếp tục: "Em biết anh rất bận, khi nào anh có thời gian thì gọi điện cho em cũng được."
Anh không nghe nhầm chứ, cô lại còn chủ động mời anh ăn cơm cơ đấy…
Ngay lúc nãy thôi, anh còn đang nghĩ đến khi nào hai người mới có thể gặp lại…
Lương Thần nhướng mày, che đậy niềm vui nơi đáy mắt, cố khiến mình trông thật bình tĩnh nhưng giọng nói đã để lộ sự kích động trong lòng anh: "Được!"
"Vậy em xuống xe đây."
Cảnh Hảo Hảo chỉ cửa xe.
Anh tiếp tục gật đầu, bàn tay đặt trên bánh lái hơi siết chặt hơn vì vui sướng.
Cô nán lại trên xe thêm một lúc, bỗng nhận ra mình hơi không nỡ xuống xe, ngay sau đó cũng tự giật mình bởi suy nghĩ này của mình, vội vàng đẩy cửa xe ra.
Lúc khép cửa lại, cô quay sang nói với anh đang ngồi trong xe: "Tạm biệt!"