Còn anh thì sao?
Giờ đây, anh chỉ có thể trở thành một người dưng nước lã trong cuộc đời họ mà thôi.
Ngay lúc Lương Thần đang mất mát đến cùng cực, lại thấy Cảnh Hảo Hảo bước ra khỏi cửa khách sạn Tứ Quý ở bên kia đường.
Anh lập tức ngồi thẳng người, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa thủy tinh của khách sạn thật lâu, lại không thấy bóng dáng Thẩm Lương Niên đâu cả, lòng anh bỗng dâng lên niềm vui khó tả.
Có khi nào mình đã quá lo được lo mất rồi không?
Có lẽ, Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên chỉ trùng hợp gặp nhau nên chào hỏi một tiếng mà thôi.
Anh thấy cô chậm rãi đi đến ven đường, làn váy màu lam tung bay trong gió trông như một tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Cô đang chờ taxi à?
Đã khuya rồi, trước cửa khách sạn Tứ Quý không dễ gì mà gọi được taxi, trời còn lạnh như thế…
Lương Thần lập tức điều chỉnh lại ghế ngồi, chậm rãi đạp chân ga, chuẩn bị lái tới ngã rẽ đằng trước để quay đầu xe sang bên kia đường, đưa cô về nhà.