Tiếng nói đầy lo lắng ấy cứ văng vẳng bên tai Cảnh Hảo Hảo. Cô vốn bị Kiều Ôn Noãn kích thích chuyện thẻ ngân hàng của Thẩm Lương Niên, lại thêm chuyện đụng xe, tinh thần đã sắp không cầm cự nổi, cô không kiềm được nức nở: "Tôi đang ở đồn cảnh sát, tôi đang ở đồn cảnh sát…"
Cô như mất hết lý trí, lẩm bẩm không ngừng: "Tôi không cố ý đâu, tôi chỉ tức giận khi thấy cô ta đưa thẻ ngân hàng của Thẩm Lương Niên, tôi không thấy cô ta nên mới tông phải cô ta…"
Tuy cô không nói "cô ta" là ai nhưng Lương Thần đã đoán được ít nhiều. Anh nhíu mày, không chút chần chừ trở vào phòng họp, đẩy cửa ra, nói với trợ lý: "Lập tức đặt vé máy bay cho tôi về thành phố Giang Sơn ngay."
Sau đó, anh lại quay sang dỗ dành Cảnh Hảo Hảo ở đầu dây bên kia: "Hảo Hảo, đừng sợ! Tôi về ngay đây, em đợi ở đó nhé! Yên tâm, không ai dám làm gì em đâu, ngoan nào!"
Lương Thần lại nhẹ giọng an ủi mãi một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới dần ngưng khóc, gật đầu, nghẹn ngào đáp "Ừm".