Cảnh Hảo Hảo gần như tỉnh rượu, cô chỉ dám nhìn thoáng qua anh rồi lại vội cúi đầu xuống.
Lương Thần quả thật sắp phát điên rồi. Anh nhìn quần áo trên người cô, trách mắng cô như đang dạy dỗ một đứa trẻ: "Cảnh Hảo Hảo, ai cho em mặc quần áo kiểu này? Sao em không lột sạch luôn cho nhanh?"
"Anh nhìn mọi người xung quanh đi, họ còn mặc thiếu vải hơn tôi nữa mà!"
Không biết có phải là do men rượu hay không mà cô dũng cảm hơn nhiều, nghe anh chỉ trích thì ngẩng phắt đầu lên chỉ vào đám người xung quanh.
"Họ có khỏa thân thì cũng có liên quan quái gì tới tôi!"