Lương Thần thoáng khựng lại, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói tiếp: "Bác sĩ nói giờ em bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng nên trong khoảng thời gian này, em cứ ngoan ngoãn nằm trên giường đi. Nếu thật sự nhàm chán thì để tôi bảo tất cả mọi người trong biệt thự đến tán gẫu với em. Nếu em cảm thấy vẫn quá ít thì ngày mai tôi sẽ dặn quản gia tuyển thêm người chuyên để nói chuyện với em."
Nói xong anh đứng dậy, tắt đèn chính trong phòng ngủ đi, sau đó điều chỉnh lại ánh sáng của đèn ngủ, dặn dò: "Đã khuya rồi, vừa tỉnh dậy thì đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Lương Thần cầm di động đi thẳng xuống lầu. Lúc ra khỏi biệt thự, anh nghĩ Cảnh Hảo Hảo vừa tỉnh, không khỏi lo lắng quay lại nói với một người giúp việc đứng ở cửa: "Cô lên trông coi cô ấy đi!"
"Vâng, thưa cậu Thần!"
Lương Thần không nói gì nữa mà xỏ dép lê, mở cửa đi ra ngoài.