Khi Lương Thần tỉnh lại lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.
Tay anh được ai đó nắm chặt, cảm giác mềm mại và ấm áp ấy giúp anh biết, đây là tay mẹ mình.
Anh nhắm mắt, cố gắng duy trì dáng vẻ tiếp tục ngủ say, lại nghe thấy mẹ ở bên cạnh vừa lau nước mắt vừa nói: "Đã gần một ngày một đêm rồi, sao nó vẫn chưa tỉnh? Không phải đã nói là đã qua cơn nguy kịch rồi sao?"
Sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân tới lui đầy lo lắng của ba mình.
Thật không ngờ, người ba luôn bình tĩnh trong trí nhớ từ nhỏ đến lớn của anh, cũng có lúc như đứng đống lửa như ngồi đống than thế này.
Khoảng nửa phút sau, anh nghe thấy ba lên tiếng: "A Viễn, con đi gọi bác sĩ đến xem thử rốt cuộc A Thần bị làm sao?"
Mặc dù giọng Lương Châu Thiên có vẻ vẫn uy nghiêm như hàng ngày, nhưng Lương Thần nhận ra sự run rẩy thoáng qua trong giọng nói của ông.