Lương Thần cười khẽ, trông có vẻ rất vui. Anh yên lặng một lát, rồi mới nói tiếp: "Hảo Hảo, trước đây anh đã phải tốn biết bao thời gian mới theo đuổi được em. Bây giờ, gió đã đổi chiều rồi, anh cũng phải làm giá thật lâu mới được."
Cảnh Hảo Hảo bĩu môi: "Anh thấy bao lâu thì mới vừa hả?"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, lòng anh chợt ngứa ngáy khó nhịn: "Còn phải xem thành ý của em đến đâu đã."
"Vậy anh thấy hiện giờ em đã đủ thành ý chưa nào?" Cô ngước lên, chớp mắt nhìn anh vẻ trông mong.
Cả người Lương Thần mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, duy trì giọng điệu bình thản: "Tạm thời vẫn chưa đánh giá được, nếu không, sao lâu vậy rồi mà anh vẫn không biết em đang theo đuổi anh chứ?"
Chưa đánh giá được á? Cảnh Hảo Hảo tức thì trợn tròn hai mắt, há hốc mồm nhìn Lương Thần một hồi, phẫn nộ nói: "Thành ý của em mà không đủ ấy hả?"