Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì khiến anh đối xử với cô như vậy chứ…
Cảnh Hảo Hảo cố tình ngọ nguậy đôi chân, chạm vào người Lương Thần, nào ngờ, anh vẫn không có chút phản ứng gì, khóe mắt vốn đã ngấn lệ giờ đã tí tách rơi thành dòng.
Giọt đầu tiên rơi, cô cảm thấy mình càng tủi thân, sau đó đến giọt thứ hai, giọt thứ ba… nước mắt cứ thế tuôn không ngừng.
Thỉnh thoảng, cô lại nâng cánh tay lau khóe mắt mình.
Lương Thần nằm bên cạnh, nhác thấy cô cứ lặp đi lặp lại một động tác, thoáng nhíu mày, lại thấy mu bàn tay cô ướt đẫm, anh sợ hãi quay người, kéo cô lại gần mình, thấy mắt cô đỏ hoe, vội rối rít hỏi: "Hảo Hảo, em sao vậy?"
Anh còn dám hỏi cô làm sao ư… Tên đầu sỏ này!
Nước mắt cô càng tuôn dữ dội hơn.
Anh cuống quýt lau nước mắt cho cô, giọng lo lắng không thôi: "Hảo Hảo, đừng khóc nữa mà, Hảo Hảo…"
Cảnh Hảo Hảo thút thít: "Đều tại anh cả."