Cảnh Hảo Hảo cứ thấy có điều gì đó không ổn, thầm nhìn khắp người Lương Thần, ngoài chân trái ra, những nơi khác trên cơ thể anh đều có vẻ lành lặn.
Cô nhíu chặt mày, gặng hỏi: "Anh không sao thật chứ?"
Anh cười với cô, cất giọng thoải mái: "Hảo Hảo, em còn rề rà nữa thì chân trái của anh có thể sẽ bị hoại tử, phải làm người tàn tật suốt đời mất."
Cô mím môi, vẫn không yên tâm nhìn anh thêm một lúc mới nói: "Vậy anh đợi em, em đi tìm người rồi về tìm anh ngay."
Lương Thần gật đầu, thản nhiên đáp: "Được."
Cô nhìn vào mắt anh một lúc, rồi lại nhìn bộ đồ ngủ hơi nhăn nhúm trên người anh. Tuy đã là đầu xuân nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, cô mở cửa xe sau ra, lấy tấm chăn Lương Thần luôn chuẩn bị sẵn cho mình, cẩn thận đắp lên người anh.
Cô đắp chăn rất kỹ, khi dém chăn xuống dưới thắt lưng anh, cô chợt có cảm giác ướt ướt, dinh dính, ngón tay cô run lên, tức tốc rút tay về.
Tim cô tức thì đập vang thình thịch.