Lương Thần đành phải dừng xe cách nơi xảy ra tai nạn tương đối gần, khóa xe, cầm theo di động chạy bộ qua đó.
Anh ra ngoài vội vàng, chỉ mặc đồ ngủ và mang dép lê, người bị kẹt giữa dòng xe đều rối rít ghé mắt nhìn anh.
Sắc mặt anh rất bình tĩnh, nhưng nắm tay siết chặt đã tiết lộ tâm trạng lo lắng của anh.
Tuy sức khỏe của anh rất tốt, nhưng đoạn đường hơn hai mươi dặm lại khiến anh chạy đến sức cùng lực kiệt.
Đôi dép dưới chân anh không biết đã rơi mất một chiếc tự bao giờ, bàn chân bị ma sát với mặt đường đến phồng rộp, đau nhói cả tim.