Lương Thần cầm đũa, vốn định từ chối, nhưng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng chỉ cụp mắt xuống, không phản đối.
Ăn cơm tất niên xong, Lương Thần lên lầu đánh bài với các anh em họ.
Mẹ Lương Thần kéo ba anh vào phòng ngủ, căng thẳng nói: "Lương Châu Thiên, ông có thấy con trai chúng ta là lạ không?"
Lương Châu Thiên tùy ý ngồi xuống xô-pha, cầm tờ báo buổi tối lên, vừa xem vừa ngước mắt nhìn vợ mình: "Lạ chỗ nào?"
"Còn không lạ sao, trước kia mỗi lần tôi giục nó tìm bạn gái, nó đều không để ý đến tôi, còn không thì đem Cảnh Hảo Hảo ra cho có lệ, ai ngờ lần này tôi bảo nó đi xem mắt, nó lại không từ chối."
Ông không thấy chuyện này có gì lạ, mắt vẫn không rời khỏi tờ báo, bình thản nói: "Tôi đã nói từ sớm rồi, thời gian có thể chữa lành tất cả, A Thần có nhớ đến cô gái kia đến đâu chăng nữa, giờ cũng qua gần một năm rồi."
"Vậy sao?"
Bà hồ nghi nhíu mày, đi qua đi lại trong phòng, vắt óc muốn tìm cho ra manh mối.