Viết xong, Lương Thần bỗng cảm thấy không muốn nán lại nơi này thêm giây phút nào nữa.
Dù là khi cô bỏ ngoài tai lời cầu xin của anh, cầm tấm vé máy bay mà Lương Viễn đưa rồi bay ra nước ngoài, mỗi lần nỗi nhớ cô quay quắt ùa về, chỉ cần đến nơi này, lòng anh sẽ cảm thấy khuây khỏa đi phần nào.
Thế nhưng giờ đây, khi anh nhớ cô như điên dại, đến nơi này rồi, anh chỉ cảm thấy lòng mình đau như dao cắt.
Lương Thần mặc áo khoác chỉnh tề, đi một mạch ra khỏi nhà kính, khóa kín cửa. Anh đứng bên vệ đường, vì không muốn lái xe về nhà, anh cứ thế lang thang trên đường lớn.
***
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, mới chạng vạng mà tuyết đã rơi lả tả.
Cảnh Hảo Hảo vừa chậm rãi rảo bước vừa chăm chú nhìn dòng người qua đường đang vội vã về nhà hoặc tránh tuyết.
***