Cảnh Hảo Hảo mở mắt thật to, mấy giây sau, cô mới nghe thấy mình nói bằng giọng bình tĩnh: "Tạm biệt anh!"
Anh không nói gì thêm, chỉ cúi người khiêng thùng giấy lên, không buồn liếc nhìn cô thêm lần nào, cứ thế xoay người rời đi.
Bước chân của anh vừa tao nhã vừa ung dung, bóng lưng thẳng tắp kiên cường, dần khuất bóng sau cánh cửa thang máy.
Đợi đến khi tháng máy vang lên tiếng "ting tong", số tầng màu đỏ bắt đầu giảm xuống, Cảnh Hảo Hảo mới chợt hoàn hồn. Mắt cô dần ngấn lệ, nơi nào đó trong ngực trái như chậm nhịp, đau như bị xé toang thành từng mảnh.
Thì ra, cảnh tượng chia tay mà mấy ngày qua cô vẫn không dám đối mặt lại bình tĩnh và giản đơn đến thế.
Lương Thần cứ thế rời khỏi cuộc đời cô rồi. Cảnh Hảo Hảo cảm thấy trái tim mình đã như chết lặng.
***