Chắc cô chỉ vừa ra khỏi nhà cách đây không lâu mà thôi.
Lương Thần ném bừa đồ lên bàn trà, ngồi xuống xô-pha, chuẩn bị đợi cô về.
Một mình ở đây quả thật hơi nhàm chán. Tối qua, nghĩ đến việc hôm nay có thể nhìn thấy cô, tâm trạng anh phức tạp đến không thể ngủ được. Lúc này, ánh nắng ấm áp lại chiếu lên người khiến anh cảm thấy buồn ngủ đến díu cả mặt, bèn đứng dậy, đi vào phòng ngủ của cô.
Giường của cô khá bừa bộn, chắc hẳn ngủ dậy chưa kịp dọn dẹp đã ra khỏi nhà. Anh nằm xuống, đưa tay sờ thử, đã lạnh rồi, nhưng vẫn còn sót lại mùi hương nồng đượm đặc trưng trên người cô.
Đây là mùi hương vừa tươi mát vừa quyến rũ mà những ngày qua anh vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, dù có lúc tâm trạng anh rối như tơ vò.
Anh ôm gối của cô, che đi ánh nắng chiếu vào mắt, nhắm mắt ngủ.