Lúc này, Cảnh Hảo Hảo chẳng còn màng đến niềm vui bất ngờ gì nữa, cầm điện thoại, vội ấn số gọi cho anh.
***
Mười hai giờ bốn mươi lăm phút, Lương Thần về đến thành phố Giang Sơn.
Anh rời khỏi sân bay, cảm giác thân thuộc đã lâu không thấy tức thì ập đến.
Không biết có phải vì thành phố này có sự tồn tại của cô hay không mà những khúc mắc tích tụ trong lòng anh mấy ngày qua đột nhiên tan thành mây khói.
Anh cúi người, ngồi vào xe do trợ lý lái.
Trợ lý khởi động xe, vừa chạy ra khỏi sân bay, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt anh qua kính chiếu hậu, cất giọng hỏi: "Tổng Giám đốc Lương, anh muốn đi đâu ạ?"
Lương Thần tựa vào ghế, không trả lời, gương mặt tuấn tú thoáng vẻ lạnh lùng.
Trợ lý cẩn trọng lái xe một lúc, không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, sau đó khẽ hỏi: "Về công ty ạ?"
Hỏi xong ba chữ này, nhìn thấy trán anh khẽ nhăn lại, anh ta vội vàng sửa lời: "Hay là nhà cô Cảnh?"