Không biết đã bao lâu trôi qua, Cảnh Hảo rời khỏi lồng ngực của Thẩm Lương Niên rồi lấy chiếc chăn bên cạnh cẩn thận đắp lên cho anh, đưa tay vuốt ve mái tóc hơi thô cứng kia một chút, sau đó mới xoay người cầm túi xách của mình lên, đi về phía cửa.
Vừa mở cửa ra, cô nhìn thấy người tài xế mà Lương Thần đã dặn đến đón mình hai lần trước.
"Cô Cảnh, cậu Thần bảo tôi đến đón cô."
Cảnh Hảo Hảo hiểu rõ, chuyện gì phải đến rồi sẽ đến nhưng khi nó xảy đến thật, tim cô vẫn không kiềm được quặn thắt.
Cô siết chặt nắm tay, nhìn người tài xế đang đứng trước mặt mình, đáp: "Tôi không đi."
"Cô Cảnh, đừng làm khó tôi."
Ông ta dừng một lúc, lại nói tiếp, "Cũng đừng buộc tôi phải dùng biện pháp mạnh."
Cảnh Hảo Hảo nuốt nước bọt, ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Lương Niên đang say ngủ trên giường rồi mới đưa tay đóng cửa, cất bước đi về phía thang máy.