Sau đó, cô xoay người, đi một mạch vào trong sân vận động.
Lương Thần sững sờ nhìn bóng lưng cô xa dần hồi lâu mới chậm rãi tiêu hóa ẩn ý trong lời nói vừa rồi, tức thì tươi cười rạng rỡ, chạy như điên về phía đống tuyết, nhặt túi giấy, vội vã đuổi theo cô, cười tươi như hoa: "Tặng cho anh hả?"
Cảnh Hảo Hảo nghiêm mặt không thèm nói năng gì, mắt nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục cất bước.
Anh lại không để bụng thái độ phớt lờ của cô, cẩn thận từng li từng tí lau sạch tuyết bám bên ngoài túi giấy, chậm rãi xé băng keo dán bên ngoài, lôi hộp đồ lót ra.
Từ nhỏ anh đã ăn sung mặc sướng, đã nhận không ít những món quà có giá trị cao gấp mấy lần món quà này nhưng anh chưa bao giờ dùng thái độ thành kính và vui sướng để mở món quà nào như thế.
Dù anh biết rõ, bên trong hộp chỉ là một món đồ lót mà thôi, ấy vậy mà niềm chờ mong hân hoan vẫn không ngừng lấp đầy trái tim anh.