"Tôi thật không hiểu, bây giờ tôi và anh chẳng còn chút quan hệ gì với nhau nữa, sao anh cứ đến làm phiền tôi suốt vậy? Anh không thấy mình quá nhiều chuyện sao?"
Đối mặt với Cảnh Hảo Hảo đang nổi đóa, Thẩm Lương Niên mím chặt môi, sau đó mới nói: "Hảo Hảo, anh không có ý gì khác. Anh chỉ không muốn tương lai nhìn thấy em bị tổn thương."
"Thẩm Lương Niên, anh không biết rằng, nghe người đã từng tổn thương mình thốt lên câu không muốn thấy mình bị tổn thương là chuyện nực cười đến mức nào sao?"
Nếu là trước kia, trước những lời mỉa mai của Cảnh Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên sẽ im lặng không lên tiếng nhưng lần này anh có vẻ rất sốt ruột, vội nói: "Hảo Hảo, em đừng quên ngày đó vì sao hôn lễ của hai người lại bất thành. Tòng Dung nói cho anh biết, em bị anh trai của anh ta ép phải ra đi, việc này nghĩa là sao? Nghĩa là nhà họ Lương vốn không chấp nhận em. Bây giờ, em ở với anh ta như thế này, em có nghĩ đến tương lai của mình hay không?"