Chắc tô mì đã để đó khá lâu rồi, sợi mì trông có vẻ hơi trương.
Tầm mắt của Thẩm Lương dừng lại trên tô mì hồi lâu mới chậm rãi nhìn sang Cảnh Hảo Hảo: "Hảo Hảo, nếu tiện, có thể ra đây nói với anh vài câu không?"
Cô thật không biết Thẩm Lương Niên đến tìm mình để làm gì nhưng Lương Thần lại đang ở bên cạnh, cô không muốn mình nổi nóng cãi nhau với Thẩm Lương Niên ngay trước mặt anh, thế là gật đầu rồi quay sang nói với Lương Thần: "Em ra ngoài một lát."
Lương Thần nhếch môi nhưng cuối cùng không nói gì cả, chỉ xoay người vào trong.
Chưa đến nửa phút sau, anh cầm theo một chiếc áo khoác dày bước ra, khoác lên người Cảnh Hảo Hảo, lặng lẽ cài từng khuy áo lại cho cô.
Thẩm Lương Niên đứng ngoài cửa nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa, khẽ cụp mắt xuống.
Cảnh Hảo Hảo cũng không hề ngăn cản, mặc cho Lương Thần cài khuy áo cho mình, sau đó mang theo chìa khóa cửa ra khỏi nhà.
***