Cảnh Hảo Hảo cắn môi, vùi mình vào trong ổ chăn, che kín gương mặt mình.
Lương Thần kéo một góc chăn lên, chớp đôi mắt đong đầy nhớ nhung nhìn cô: "Là do anh không kiềm chế được, anh…"
Anh vốn định nói, chính vì anh quá thích em nên mới không cầm lòng được làm những chuyện như vậy, nhưng anh sẽ tôn trọng em, nếu em không muốn, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng em.
Nhưng anh chỉ mới nói câu đầu, chuông cửa nhà Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên vang lên, cắt ngang lời anh định nói.
Giờ này đã mười một giờ đêm, ai lại đến tìm cô nữa chứ?
Cảnh Hảo Hảo hoang mang hất chăn ngồi dậy.
Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Lương Thần đành phải nuốt những lời định nói vào bụng, trở mình xuống giường, nhặt quần áo lên mặc vội vào rồi ném quần áo của Cảnh Hảo Hảo lên giường, nói: "Để anh ra mở cửa."
Cô khẽ gật đầu, anh cài lại thắt lưng xong thì ra ngoài.
***