Bên ngoài khu chung cư nơi Cảnh Hảo Hảo đang sống có một ngân hàng công thương, bên trong có dăm ba người đang thu tiền. Cô đi đến trước một cửa sổ giao dịch, đóng tiền điện rồi về nhà.
Tủ điện đặt trong hành lang, cô không đủ cao nên nhón chân một lúc mà vẫn không thể cắm thẻ điện vào.
Cuối cùng, cô đành bật đèn pin trên di động, vào nhà khiêng một cái ghế ra.
Ghế làm bằng gỗ nên Cảnh Hảo Hảo phải dùng hai tay mới có thể khiêng lên, đặt điện thoại trên tivi trong phòng khách để nó miễn cưỡng phát ra chút ánh sáng le lói, sau đó cố gắng khiêng ghế ra ngoài.
Ánh sáng đèn pin trên di động không thể chiếu xa. Lúc đi ngang qua khu vực cửa chính, ghế va phải giá để giày khiến cô ngã nhào về phía trước, chân va vào chân ghế, đau đến mức cô hít sâu, không nhịn được ngồi xổm trên nền đất xuýt xoa. Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt cô chợt bật mở, một giọng nói lo lắng truyền đến: "Hảo Hảo?"