Lương Thần nhẹ nhàng quay đầu né tránh. Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, lạnh lùng hỏi: "Diên Hoa, em có chắc bây giờ mình đang rất tỉnh táo chứ? Em có biết mình đang làm gì không?"
Diên Hoa tạm dừng một lát rồi khẽ gật đầu: "Vâng, em rất tỉnh táo, em biết em đang làm gì."
Lương Thần gật đầu, lại hỏi: "Em muốn anh cho em một đáp án đúng không?"
Lần này Diên Hoa không trả lời.
Anh chậm rãi quay đầu, bỏ tay cô ta ra khỏi vai mình, chậm rãi lùi về sau mấy bước, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đối diện: "Được, bây giờ anh sẽ cho em biết đáp án mà em muốn."
Diên Hoa có thể thấy rõ, lúc nói lời này, vẻ mặt Lương Thần chợt trở nên xa cách như muốn phủi sạch mọi quan hệ với mình.
Cô ta há miệng, lòng thoáng sợ hãi, muốn lên tiếng ngăn cản anh.
Nhưng người đàn ông tuấn tú vô song đã hờ hững cất lời, giọng nói thờ ơ, lạnh nhạt: "Anh không thể làm bạn trai của em."
Sắc mặt Diên Hoa thoáng chốc trắng bệch.