Khóe mắt Cảnh Hảo Hảo nóng lên, há miệng, khẽ khàng gọi tên anh: "Lương Thần."
"Ừ."
Anh dịu dàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió mát khiến trái tim cô dần bình ổn lại.
Gặp lại giữa tình cảnh chỉ mành treo chuông, Cảnh Hảo Hảo đã sớm quên hết những ân oán trước kia. Ở nơi đất khách quê người, lại có thể gặp được người quen khiến cô không cầm lòng được nín khóc, mỉm cười.
Cô cứ cười rồi chợt khóc, dụi dụi mắt, sau đó lại bật cười.
Mới ban nãy thôi, cô còn cảm thấy đời mình là một chuỗi những sóng gió kiếp nạn, thế mà giờ đây, cô lại thấy mình vẫn còn hạnh phúc, yên ổn biết bao.
Tâm trạng của cô lúc này phức tạp đến khó tả.
Cô không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào, cứ thế ôm chặt lấy eo Lương Thần, vùi đầu vào ngực anh.
Cái ôm này như lấp đầy cõi lòng cô, cảm giác dạt dào ấy khiến cô không thể cầm được nước mắt. Cô chùi hết nước mắt mình lên áo anh, hai cánh tay ôm lấy anh lại siết chặt thêm chút nữa.