Chẳng lẽ đây là ảo giác do uống thuốc của Suzuki ư?
Cô vừa mơ màng nghĩ, vừa nhìn chằm chằm Lương Thần một thân đồ đen, mặt mày như họa, cao to bắt mắt trước mặt.
Lương Thần điên tiết chỉnh trang lại quần áo trên người, khoan thai quay đầu, đối diện với ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như không còn tồn tại.
Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau không dời mắt.
Một lúc lâu sau, anh bỗng sải đôi chân dài đến bên cô.
Khi Cảnh Hảo Hảo còn chưa phân biệt được đây là thật hay mơ, cánh tay cô đã bị ai đó kéo lại, cả người tức thì rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mùi hương thoang thoảng giống hệt như trong ký ức, mang theo một nguồn sức mạnh thần kỳ khiến trái tim cô dần trầm ổn lại.
Vòng ôm của anh càng lúc càng chặt như muốn khảm cả người cô vào trong cơ thể mình, đến mức khiến cô hơi khó thở.
Anh ôm cô một lúc lâu mới thả cô ra. Anh cúi xuống nhìn cô, thấy quần áo tóc tai cô ướt đẫm, mắt khó nén tàn bạo.