Cảnh Hảo Hảo băn khoăn hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi điện cho Lương Thần.
Chính cô là người không chút chần chừ quyết định ra đi, cũng chính cô đã hạ dấu chấm hết cho mối quan hệ quái đản giữa hai người. Thế mà giờ đây, khi có chuyện, cô lại tìm đến sự giúp đỡ của anh, cô coi anh là gì chứ?
Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo ngượng ngùng buông thõng hai vai.
Nhưng cô thật sự không muốn đi tù… Phương Lộ không được, Lương Thần cũng không, chẳng lẽ cô thật sự phải tìm đến sự giúp đỡ không mong muốn nhất là Thẩm Lương Niên ư?
Cảnh Hảo Hảo thầm đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Cô nắm chặt điện thoại di động trên tay, bồn chồn đi tới đi lui ngoài ban công hồi lâu, cuối cùng mở danh sách chặn, tìm chữ "Lương", nhìn chằm chằm vào hai cái tên Lương Thần và Lương Niên, nhắm mắt lại, kéo tên "Lương Niên" ra khỏi đó.
Nhạc chờ vang lên vài tiếng thì đã có người nghe máy, một âm thanh êm tai truyền đến từ đầu dây bên kia: "Alo?"