Tổng Giám đốc Trần chỉ cười rồi đặt ly xuống bàn.
Chủ tịch Lâm nâng ly với Cảnh Hảo Hảo: "Cô Cảnh, tôi mời cô một ly."
Cô né tránh ánh mắt lộ liễu của Chủ tịch Lâm, thản nhiên cụng ly với ông ta: "Chủ tịch Lâm, tôi mời ông."
Uống xong, cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ nhìn chằm chằm mấy món ăn trước mặt.
Thỉnh thoảng Chủ tịch Lâm lại quay sang hỏi cô mấy câu, mỗi lần nói chuyện, ông ta đều cố tình ghé sát vào khiến cô không thoải mái.
Sợ đắc tội Chủ tịch Lâm thì sẽ mất việc nên Cảnh Hảo Hảo đành cắn răng đáp lại ông ta một cách khách sáo.
"Cô Cảnh, cô đã làm cho Tổng Giám đốc Trần bao lâu rồi?"
Chủ tịch Lâm vừa mời rượu với một Tổng Giám đốc khác, sau đó quay sang lưu luyến nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của Cảnh Hảo Hảo.
Cô chỉ cười lễ phép, hơi xê dịch sang một bên để né tránh ánh mắt của ông ta: "Hơn một tháng rồi."
"Vậy thì cũng không lâu lắm nhỉ!"