Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của cô lúc này càng như không còn chút máu, ngay cả cánh môi cũng tái nhợt, bàn tay đang cầm di động vừa run rẩy vừa siết chặt.
Chưa đến một phút sau, cô lại nghe thấy tiếng Lương Thần lại vang lên trong di động. Giọng anh rất nhỏ, hệt như hai hôm trước, khi cô ngủ quên trên chiếc ghế mây trong phòng ngủ mà không đắp chăn, anh đã nhẹ nhàng bế cô về giường, thấy cô mở mắt bèn nhỏ giọng dỗ cô ngủ tiếp vậy: "Hảo Hảo, anh không hiểu những lời em và Lương Viễn vừa nói, em giải thích đi!"
Cảnh Hảo Hảo há miệng nhưng lại không thốt nên lời, cô không biết rốt cuộc mình bị sao nữa, chỉ thấy như tim mình đau nhói như bị gì đó siết chặt.
"Hảo Hảo, sao em không lên tiếng, em mau nói đi."
"Hảo Hảo, là họ ép em phải rời khỏi anh, không phải em muốn, đúng không?"
"Hảo Hảo?"
"Hảo Hảo, sao em không lên tiếng em câm rồi à? Em nói đi! Nói là tên khốn Lương Viễn ép em đi!"
Giọng Lương Thần bỗng trở nên kích động hẳn.