Lương Viễn vốn nhạy bén trời sinh, khi Cảnh Hảo Hảo mới vừa đưa mắt nhìn anh, anh đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của anh không chứa quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu với cô.
Cảnh Hảo Hảo đứng cách anh một tầng, nhưng vẫn cảm giác rất rõ khí thế mãnh liệt toát ra từ người anh.
Cô mỉm cười lễ phép với Lương Viễn, đi thang máy xuống tầng một rồi bước đến chỗ xô-pha. Tuy rằng cô và Lương Thần đã đăng ký kết hôn, nhưng vì chưa tổ chức hôn lễ nên trong phút chốc cô cũng không biết nên gọi Lương Viễn bằng gì, đành phải ấp úng chào hỏi: "Chào anh Lương."
Lương Viễn nhìn xô-pha đối diện mình: "Mời cô Cảnh ngồi."
Cảnh Hảo Hảo im lặng ngồi xuống ghế.
Thoạt nhìn Lương Viễn có vẻ thoải mái tự nhiên hơn Cảnh Hảo Hảo rất nhiều. Anh cũng không để ý tới sự im lặng của cô mà hỏi thẳng: "A Thần đâu rồi?"