Lương Thần gật đầu: "Được."
Cảnh Hảo Hảo xoay lưng, bò người tựa lên lan can, ra hiệu cho vẫy gọi dì Lâm đi chuẩn bị cơm nước, lúc quay đầu lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt thăm dò của anh, cô bình tĩnh cúi đầu: "Xuống lầu thôi!"
***
Mặc dù đã ăn tối rồi nhưng cô vẫn theo Lương Thần xuống lầu dùng bữa.
Dì Lâm và người giúp việc đã nhanh nhẹn dọn sẵn cơm tối trên bàn.
Trong đầu Lương Thần chỉ đang quanh quẩn muốn biết cô định tính nói chuyện gì với mình, vậy nên, sau khi ngồi xuống, anh bảo dì Lâm và người giúp việc lui xuống hết.
Dì Lâm rời đi cuối cùng, còn biết điều đóng cửa phòng ăn lại.
Phòng ăn rộng gần năm mươi mét vuông tức khắc chìm vào tĩnh lặng trong phút chốc.
Lương Thần nhìn màu sắc mấy món ăn trên bàn, đều là những món bình thường anh thích, nhưng lúc này anh lại không có cảm giác thèm ăn, cũng chẳng buồn ăn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em muốn nói gì?"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu: "Không vội, anh ăn trước đi đã."