Cảnh Hảo Hảo không có cảm giác thèm ăn, trong đầu toàn là hình ảnh đứa con chưa thành hình nhưng lại không nên có mặt trên đời này.
Phụ nữ đôi khi rất lạ lùng. Cô vẫn luôn muốn bỏ đứa bé này, nhưng vẫn cố ép bản thân ăn thật nhiều món bổ dưỡng.
Về đến phòng ngủ, Lương Thần không có ở trong phòng, cửa sổ mở toang, gió đêm lùa vào, mang theo hơi lạnh và hương vị thoang thoảng đặc trưng ở khu vực giữa sườn núi.
Cảnh Hảo Hảo đi ra ban công, ngồi lên ghế mây, ngắm nhìn những vì sao chi chít trên bầu trời, thở dài thật khẽ.
***
Phòng sách không mở đèn, tối đen không chút ánh sáng, chỉ có chút ánh sáng le lói phát ra từ đầu thuốc kẹp trong tay Lương Thần.
Anh biết rõ cô không muốn mang thai con của mình, hay nói đúng hơn là không muốn dính líu đến anh quá nhiều.
Dù thời gian qua, mối quan hệ giữa anh và cô đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng dù sao thì sự chán ghét anh trong lòng cô vẫn chiếm phần hơn.