"Cảm ơn!"
Cảnh Hảo Hảo khách khí tiễn y tá đi, đang định đóng cửa phòng thì Lương Thần vừa đi nộp viện phí đã quay lại, còn cầm theo thuốc do bác sĩ kê đơn: "Chỗ thuốc này dùng một ngày ba lần, bên trong có hướng dẫn sử dụng."
Cô đáp một tiếng, nhận túi thuốc, sau đó đứng yên trước cửa: "Cảm ơn anh!"
Anh đứng bên ngoài nhìn cô ở đối diện mình, thản nhiên nói: "Không có gì đâu."
Cô im lặng giây lát rồi nói tiếp: "Trong ví tiền của tôi không có nhiều tiền mặt, chờ khi Tiên Nhi trả lại số tiền trên hóa đơn rồi tôi sẽ gửi cho anh."
Lương Thần lặp lại lời nói vừa rồi: "Không có gì đâu."
Cảnh Hảo Hảo khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn anh.
Ánh đèn lờ mờ trên hành lang lặng lẽ chiếu trên gương mặt anh, trông càng hoàn hảo đến mức không tỳ vết. Vẻ mặt của anh không chút cảm xúc, cho người ta cảm giác hờ hững xa cách nhưng giữa mày lại thấp thoáng vẻ mệt mỏi.