Thật ra, thái độ của cô đối với anh cũng không mấy biến chuyển, chỉ thỉnh thoảng nói với anh mấy chữ đơn giản nhất mà thôi.
Đôi khi, Lương Thần cũng cảm thấy, mình thức trắng đêm, vất vả lắm mới nghĩ ra một cái cớ để đến gặp Cảnh Hảo Hảo, sau đó phấn khởi lái xe suốt ba giờ đến đó, cuối cùng chỉ đổi lấy vẻ hờ hững của cô, chẳng khác nào bị dội một chậu nước đá vào đầu cả.
Dù vậy, nhưng đến hôm sau, anh vẫn cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì cô như thế.
Anh cảm thấy mình đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy cô, dù cô chỉ hờ hững liếc nhìn mình một lần thôi, cũng đủ khiến anh "bị ngược đãi" trong vui sướng.
Anh nghĩ, mình đúng là thích "bị ngược đãi" đến hết thuốc chữa rồi.
Vậy nhưng, dù sao anh vẫn còn cả tập đoàn Giang Sơn khổng lồ phải lo nên có cố dành bao nhiêu thời gian để đến gặp cô, cũng có lúc anh phải đi công tác.
***