Lương Thần tắm xong bước ra, đứng bên cạnh giường, nhìn Cảnh Hảo Hảo đang nhắm mắt, trên mặt vẫn còn vương ý cười. Anh để túi đồ mình vừa mua bên gối cô, sau đó vén chăn nằm xuống bên cạnh.
Chỉ có lúc này, anh mới có thể không kiêng dè mà ôm cô vào lòng.
Cô sẽ không lạnh lùng nhìn anh, sẽ không mỉa mai bóng gió, sẽ không kháng cự, tránh né… Như vậy, anh mới có thể tự lừa dối mình rằng thật ra tình trạng giữa anh và cô không hề tồi tệ như anh tưởng!
Không biết có phải do lúc tối uống hơi nhiều hay không, sau khi nằm xuống, khả năng kiểm soát của Lương Thần trở nên yếu ớt hẳn. Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô, cơ thể anh bỗng căng cứng, nhiệt độ toàn thân cũng dần tăng cao.
Cảnh Hảo Hảo ngủ rất say, cảm thấy xung quanh mình càng ngày càng nóng, khó chịu nhăn mày, muốn vùng ra, nhưng lại có một đôi môi nóng bỏng, ướt át kề bên môi mình.