Lương Thần của hiện tại lại dễ dàng trở mặt vì sự đụng chạm này. Anh chán ghét nhìn đôi tay trắng nõn đang khoác lên cánh tay mình, hỏi: "Cô không thấy ghê tởm à?"
Nghe câu hỏi của anh, nụ cười đẹp như hoa của cô tiếp viên lập tức chuyển sang ngượng ngùng. Cô ta vẫn hậm hực khoác lấy tay anh, cố gắng cười với anh để làm dịu bầu không khí, không ngờ Lương Thần lại tiếp: "Cô không biết chữ rụt rè viết như thế nào đúng không?"
Nói rồi, anh gạt phắt tay cô ta ra, lạnh lùng ngồi trên xô-pha.
Cả gian phòng xập xình đủ thể loại nhạc đinh tai nhức óc từ DJ khiến anh đau hết cả đầu. Anh cầm điều khiển tắt hẳn nhạc khiến không khí trong gian phòng khôi phục vẻ yên tĩnh.
Lúc này, Tòng Dung mới cười, đặt ly rượu xuống, phất tay ra hiệu cho mấy cô tiếp viên ra ngoài.
"Sao vậy? Hình như tâm trạng cậu không tốt?"
Tòng Dung rót một ly rượu đưa đến trước mặt anh.
Lương Thần không lên tiếng, chỉ lặng thinh cầm lấy ly rượu uống ừng ực.