Tim anh đập thình thịch, quát xối xả vào mặt tài xế đang đứng dưới lầu : "Ông nghĩ, ông nghĩ, ông thì biết cái quái gì! Ông có dùng não để suy nghĩ không? Chuyện cô ấy gặp gỡ Thẩm Lương Niên quan trọng như vậy mà ông lại không để tâm tới à? Thế ông nghĩ chuyện gì mới quan trọng đây?"
Lương Thần giận dữ đi qua đi lại trên tầng hai, cuối cùng ngừng lại trừng mắt nhìn tài xế, rống lên:" Đầu ông bị úng nước rồi!"
Tiếng rống của Lương Thần khiến người không ai trong nhà dám hó hé câu nào.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ.
Lương Thần đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng đợi được bác sĩ Trương tới, anh vội kéo tay áo lên thúc giục: "Mau, mau lấy máu của tôi rồi kiểm tra xem tôi bị gì."
Bác sĩ Trương vốn tưởng Cảnh Hảo Hảo có chuyện, không ngờ người có chuyện là Lương Thần. Ông lấy bông gòn, vừa lau lên da anh vừa hỏi thăm: "Cô bé kia đâu rồi? Sao không thấy?"
Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà!