Giám đốc phòng Marketing và Giám đốc phòng Kế hoạch sợ tới mức vội lùi lại một bước. Lương Thần sa sầm mặt đi thẳng tới thang máy.
Anh lái xe như bay về biệt thự, lao vun vút đến trước cửa nhà mới đạp phanh gấp, dừng xe lại.
"Cậu Thần."
Người giúp việc thấy anh trở về biệt thự với vẻ mặt tối tăm, ai nấy đều sợ tới mức nơm nớp chào hỏi, sau đó lặng lẽ lùi lại mấy bước.
Anh đanh mặt xông lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ ra, đi thẳng tới phòng thay đồ, thấy quần áo trang sức và túi xách của Cảnh Hảo Hảo vẫn còn nguyên vẹn. Anh xoay người rời khỏi đó, đi thẳng vào phòng vẽ tranh, thấy mọi thứ vẫn như thường ngày.
Hoàn toàn không giống như chạy trốn, chẳng lẽ anh đã quá căng thẳng rồi?
Nhưng nếu không phải chạy trốn, phải giải thích thế nào về việc cô vội vàng rời khỏi công ty anh lúc nửa đêm?
Nghĩ đến đây, Lương Thần nhanh chóng chạy ra cầu thang nói với dì Lâm: "Gọi điện thoại cho cô ấy đi."