Thật ra, Lương Thần không hề buồn ngủ, chẳng qua thấy Cảnh Hảo Hảo nằm trên giường mình nên không nỡ đánh thức cô. Lúc này, công việc của anh đã tạm xong, cũng cảm thấy hơi mệt nên chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát thôi, không ngờ anh lại thật sự ngủ quên.
Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt nằm trong lòng anh nhưng thật ra vẫn chưa hề ngủ. Hai người đều mặc quần áo, nhưng dù cách một lớp vải, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng tỏa ra từ cơ thể anh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới chớp mắt đã tới tám giờ tối.
Ánh sao sáng lấp lánh bên ngoài cửa sổ, cả văn phòng vô cùng tĩnh lặng. Lúc này, Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng mở mắt, gỡ tay Lương Thần ra rồi bò dậy, vào nhà bếp.
Bên trong đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn, Cảnh Hảo Hảo tùy ý chọn mấy thứ, nấu ba món mặn và một bát canh.