"Nếu như anh không cần tình yêu này nữa
Nếu anh thật sự muốn từ bỏ, xin anh hãy nhanh lên
Em không bao giờ muốn ép buộc anh ở lại bên cạnh mình cả đời."
Bầu trời đêm của thành phố Giang Sơn lấp lấp lánh ánh sao, cô tựa như nhìn thấy mình của thời niên thiếu, mặc quần áo cũ rách, đứng ở cổng trấn nhỏ dưới bầu trời nhá nhem tối, đợi Thẩm Lương Niên ở thành phố nghỉ phép về nhà.
Buổi tối, ở trấn nhỏ không có ánh đèn sáng rực như thành phố Giang Sơn, trên con đường nhỏ tối om, ánh trăng sáng vằng vặc, anh và cô một trước một sau lặng lẽ bước đi.
Lúc đó, khuôn mặt cả hai người đều non nớt, anh vẫn chưa có dáng vẻ chững chạc như bây giờ, đường đi gồ ghề, có vài vũng nước đọng lớn, cô không bước qua được, anh bèn nắm tay dẫn cô đi, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, mặt anh liền ửng đỏ.
Quá khứ đẹp đẽ đến thế, tuổi trẻ bồng bột, khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời, cuối cùng lại có kết cục bi thảm đến vậy.