Ngừng lại một chút, Thẩm Lương Niên hỏi: "Em có bằng lòng không?"
Kiều Ôn Noãn mỉm cười với anh, chưa lên tiếng đã vội gật đầu, đáp lời giữa tiếng cười ồ của mọi người: "Em bằng lòng."
Tiếng vỗ tay như cơn sóng lớn nhấn chìm cả hôn lễ.
Kiều Ôn Noãn đợi tiếng vỗ tay chấm dứt mới ngước lên nhìn vào mắt Thẩm Lương Niên, giọng nói dịu dàng: "Tôi, Kiều Ôn Noãn, hôm nay sẽ trở thành vợ của Thẩm Lương Niên. Từ nay về sau, tôi sẽ luôn yêu anh ấy, tôn trọng và che chở anh ấy, đối xử với anh ấy như đối với chính mình, dù bệnh tật hay mạnh khỏe, nghèo khổ hay giàu sang, sẽ luôn chung thủy với anh ấy đến khi rời khỏi thế giới này."
Niềm hạnh phúc toát ra từ người Kiều Ôn Noãn quả thật rất dễ nhận ra, cuối cùng cô ta khẽ hỏi: "Lương Niên, anh có bằng lòng không?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía sân khấu, hai tay giơ lên sẵn sàng vỗ tay, đợi câu trả lời của Thẩm Lương Niên.