Cảnh Hảo Hảo đã hiểu, Tôn Nham nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn thông qua cô kiếm chút lợi ích từ Lương Thần.
Cô lãnh đạm đáp: "Đạo diễn Tôn, thật xin lỗi! Nếu anh muốn lôi kéo đầu tư hoặc tuyên truyền cho phim của mình thì nên bàn bạc với người có chuyên môn hơn. Tôi chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ nhoi, đâu làm được những việc này?"
"Cô Cảnh, cô nói vậy là không đúng rồi. Bây giờ, cô là người phụ nữ của Tổng Giám đốc Lương, muốn gì mà không được cơ chứ? Buổi tối, cô cứ hầu hạ Tổng Giám đốc Lương thoải mái rồi thổi gió bên tai anh ta, đảm bảo Tổng Giám đốc Lương sẽ gật đầu ngay thôi. Lúc đó, tôi trả cát-xê cho cô cao một chút. Nói không chừng, Tổng Giám đốc Lương vui vẻ còn giúp quảng bá cho bộ phim cô đóng, đến lúc đó, cô có thể thành ngôi sao nổi tiếng, tôi cũng được thơm lây."
"Muốn thổi gió bên tai Lương Thần, anh tự đi mà làm. Thứ lỗi, tôi không làm được!"