Lương Thần cởi áo khoác ném lên xô-pha bên cạnh, cất bước đi về phía Cảnh Hảo Hảo. Càng đến gần cô, bước chân anh càng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Trước kia, ban công được xây theo kiểu lộ thiên, nhưng sau này, vì cô hay tới ban công ngồi suy tư một mình vào buổi tối, anh đành sai người lắp thêm tấm chắn thủy tinh ở bên ngoài.
Cách lớp kính, ánh nắng chiếu lên ban công trở nên ấm áp, thoải mái hơn rất nhiều.
Cảnh Hảo Hảo hơi nghiêng đầu, dưới ánh nắng mặt trời, làn da cô càng trắng muốt, nõn nà như sứ, đôi môi hồng hào khẽ nhếch, hít thở nhẹ nhàng, mắt nhắm nghiền, lông mi dài như hai phiến quạt nhỏ gắn trên mí mắt, ánh nắng phản chiếu để lại một vệt bóng mờ nho nhỏ.
Cô vốn cho người ta cảm giác trong sáng vô cùng, giờ lại được bao trùm bởi một quầng sáng vàng nhạt, tựa như một thiên thần thánh khiết.
Lương Thần đứng đó ngắm nhìn Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, kìm lòng không được, khẽ mỉm cười.