Lương Thần cúi đầu nhìn cô: "Nghịch đủ chưa?"
Cảnh Hảo Hảo nhìn lại anh, không hề sợ hãi chút nào, bình tĩnh nói: "Rốt cuộc đến bao giờ thì anh mới chịu thả tôi đi? Chúng ta cứ như thế này đến bao giờ? Tôi không yêu anh, anh cũng không yêu tôi, cứ dây dưa thế này có ý nghĩa gì? Tôi muốn chết nhưng cứ phải ở lại bên cạnh anh để chịu khổ!"
Từ khi cô về đến nhà, số câu nói với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, cơ bản đều là hỏi khi nào thì anh để cô đi? Lúc biết cô bỏ đi, trong lòng anh cực kì khó chịu nhưng anh vẫn nhịn, cố nén cơn giận của mình như những lần trước.
Cả đời anh đều được mọi người xung quanh lấy lòng, có bao giờ để mình chịu thiệt thòi vì người khác, thế mà từ khi gặp được cô, anh đã luôn học cách khiến cô vui bằng tất cả khả năng của mình. Cô không những không ghi nhận, giờ còn dám nói ở bên cạnh anh là đang chịu khổ.
Anh như thuốc nổ bị châm ngòi, tất cả sự khó chịu tích lũy trong lòng bùng nổ dữ dội.