"Hửm?"
Anh đáp lại, cúi đầu ghé sát tai cô, nhưng lại nghe thấy cô đang nỉ non gọi "Lương Niên, Lương Niên…"
Giọng Cảnh Hảo Hảo vừa trong trẻo vừa dễ nghe, lại còn du dương trầm bổng khiến Lương Thần thoáng chốc cứng đờ.
Tai anh vẫn kề sát môi cô, có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở của cô thơm mát tựa hoa lan nhưng anh lại thấy giống như một thanh băng sắc nhọn đâm phập vào tim mình, vừa lạnh vừa đau.
"Lương Niên…"
Cô lại thì thào gọi tên Thẩm Lương Niên lần nữa.
Lương Thần như chạm phải điện cao áp, đứng bật dậy, bế thốc cô lên ném vào bồn tắm, mở vòi sen nhưng không chỉnh sang nước nóng, mặc cho nước lạnh dội thẳng xuống đầu cô.
Dòng nước lạnh cóng, Cảnh Hảo Hảo vô thức nép mình sát cạnh bồn tắm, người co rúm, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, cất giọng ấm ức: "Lương Niên, em khó chịu…"