"Có thể phiền cô xuống dưới lầu mua giúp tôi một cây dao cạo râu không?"
Kiều Ôn Noãn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo đang nắm tay Thẩm Lương Niên, chỉ thấy thật nhức mắt. Cô ta nghe Cảnh Hảo Hảo nói xong, mím môi một lúc lâu mới xoay người đi.
***
Đây là lần thứ hai Lương Thần nếm trải cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, một ngày dài như cả năm.
Lần thứ nhất, là lúc đợi Cảnh Hảo Hảo đến biệt thự tìm anh.
Lần thứ hai, chính là lúc này đây.
Chưa đến một tiếng nhưng anh đã thấy nôn nóng như có vô số con kiến đang bò loạn xạ trong lòng mình.
Trong lúc anh tức tối muốn đá bay chiếc ghế trong phòng để trút giận thì trợ lí gọi điện thoại đến.
"Tổng Giám đốc Lương, xe của Kiều Ôn Noãn hiện đang dừng ở bệnh viện nhân dân."
"Bệnh viện nhân dân?"
Lương Thần càng thêm mơ hồ: "Đến bệnh viện nhân dân làm gì? Cảnh Hảo Hảo bị bệnh à?"
Không đúng, nếu cô bị bệnh thì cũng phải do người trong biệt thự phát hiện ra trước.