Quay lại xe, Lương Thần nhìn lướt qua ba túi nhỏ trong tay mình rồi nói: "Tôi đeo cho em nhé?"
"Được!"
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, không chút do dự gật đầu ngay.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn như vậy, Lương Thần càng thấy hài lòng với buổi tối hôm nay, vui vẻ lấy ba viên đá từ trong hộp ra lần lượt đeo lên cho Cảnh Hảo Hảo.
Cô lắc ba viên đá trên cổ tay mình về phía anh, tươi cười hỏi: "Có đẹp không?"
Lương Thần ngơ ngẩn nhìn nụ cười rạng rỡ của cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, Cảnh Hảo Hảo cũng có thể cười xinh đẹp với anh như đã từng cười với Thẩm Lương Niên.
Anh chỉ thấy lòng như dậy sóng cuồn cuộn, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh thình thịch. Ánh mắt anh trở nên tối tăm sâu thẳm, dán chặt lên người Cảnh Hảo Hảo.