Anh khẽ đảo mắt, biếng nhác ngả người lên xô-pha, sau đó bắt đầu nghĩ cách biện hộ cho mình: "Anh ta muốn bảo vệ em nên mới nói như vậy."
"Vậy cũng đâu cần bảo vệ kiểu này chứ! Cho dù có không vừa ý lời của fan Kiều Ôn Noãn đến đâu đi nữa, người đó cũng không nên nói như vậy."
Cảnh Hảo Hảo đặt di động xuống, quay sang nhìn Lương Thần, "Lẽ nào anh không biết, trong giới showbiz có một câu, một fan bằng mười anti-fan à?"
"Có sao?"
"Có đấy, nghệ sĩ sợ nhất là gặp phải loại fan như thế. Có lúc, đối với một số fan hâm mộ, họ rất thích ngôi sao này, không cho phép người khác nói xấu người đó dù chỉ là một chút nên cứ thế nổi giận công kích người ta, đến cuối cùng lại thành cãi nhau to, người chịu thiệt hại không phải fan mà chính là nghệ sĩ. Cho nên, mọi người đều nói, thà gặp một anti-fan cao cấp còn hơn có một fan não tàn."
Trước là bị ghét bỏ, sau lại bị mắng là não tàn, nét mặt của Lương Thần tức khắc đông cứng lại.