Chỉ là anh không ngờ rằng, lý do cô đến tìm anh lại là vì Thẩm Lương Niên!
Niềm vui nhỏ bé lúc đầu bỗng chốc tan biến, không rõ tâm trạng anh lúc này là tức giận hay hụt hẫng nhiều hơn. Thật là kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại có cảm giác hụt hẫng đến thế?
Trước đây, khi nghe cô nhắc đến Thẩm Lương Niên hoặc làm trái ý mình, anh sẽ thấy vô cùng tức giận.
Thật ra tính khí của anh cũng không tốt đẹp gì, chỉ là từ khi gặp cô, anh đã không thể kiểm soát được cảm xúc nữa.
Giống như lúc này đây, mới vừa nãy tâm trạng còn có vẻ rất tốt nhưng chỉ vì một câu nói của cô mà ngay lập tức tệ hẳn. Dường như, có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong lồng ngực và sẽ bùng lên bất cứ lúc nào. Anh cố gắng áp chế ngọn lửa ấy bằng cách mím chặt môi, đanh mặt lại, không nói tiếng nào.
Nhìn thấy vẻ mặt Lương Thần lạnh đi trong phút chốc, Cảnh Hảo Hảo hơi căng thẳng. Cô nuốt khan, khẽ nói: "Anh tha cho Lương Niên được không? Anh ấy không biết gì cả…"
"Ha…"