Cố Niệm Chi nghiêng đầu quan sát Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu lại muốn khởi kiện à?"
Dáng vẻ của cô đầy háo hức muốn thử.
Hoắc Thiệu Hằng bật cười vò đầu cô, "Không, không cần phiền phức thế."
Cố Niệm Chi nhướng mày tỏ ý không hiểu. Hoắc Thiệu Hằng vẫn bình thản nói: "… Em đừng bận tâm, đây là chuyện nội bộ của Bộ Quốc phòng."
Dù sao cũng liên quan đến ông cụ Hoắc, hơn nữa Chương Phong lại không gây án mạng như Bạch Cẩn Nghi, không tiện để Cố Niệm Chi can dự vào.
Hoắc Thiệu Hằng không muốn sau này cô phải có bất cứ khoảng cách gì với người nhà họ Hoắc.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói, Cố Niệm Chi cũng hiểu ý không hỏi thêm nữa, yên lặng đứng bên cạnh anh.
Hai người đứng trước khung cửa sổ chạm đất ở tầng hai trong căn phòng phức hợp của Hoắc Thiệu Hằng, nhìn ra ánh đèn đường phía xa, im lặng không nói.
Không bao lâu sau, Triệu Lương Trạch đến gõ cửa, nói qua micro: "Hoắc thiếu? Niệm Chi ơi? Ăn cơm thôi!"