Nhìn vào màn hình điện thoại, trong khoảnh khắc Cố Niệm Chi không dám tin vào hai mắt mình nữa.
Vị Giáo sư Hà này, đối xử với cô tốt đến không thể tưởng tượng được ấy nhỉ…
Cố Niệm Chi sửng sốt hồi lâu, mới thận trọng gửi lại một tin nhắn, "Giáo sư Hà, đến tháng Mười cuối năm nay em mới tròn mười tám tuổi, trước đó mà muốn xuất ngoại thì cần phải có người giám hộ đi cùng mới được ạ…"
Lúc này Hà Chi Sơ đang trên đường cao tốc đi tới sân bay Đế Đô.
Anh ta ngồi ở ghế sau của một chiếc xe Rolls-Royce xa hoa, thân thể cao lớn mặc một bộ đồ thể thao màu xanh đậm. Đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt hoa đào sóng sánh mênh mông lại thoáng ửng hồng say lòng người, giống như vừa uống rượu xong nên hơi say say vậy.
Một tay anh ta cầm điện thoại, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên điện thoại, soạn một tin nhắn gửi đi không chút nghĩ ngợi, "Bảo người giám hộ của em tạm thời chuyển quyền giám hộ cho tôi."
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày.